Prague (1346–1437, 1583–1611)
Đế quốc La Mã Thần Thánh (
tiếng Latinh: Sacrum Romanum Imperium;
tiếng Đức: Heiliges Römisches Reich;
tiếng Ý: Sacro Romano Impero;
tiếng Anh: Holy Roman Empire)
[lower-alpha 3] còn được gọi là
Thánh chế La Mã, là một phức hợp lãnh thổ rộng lớn
đa sắc tộc, mà chủ yếu là
người Đức, tồn tại từ cuối thời sơ kỳ Trung cổ cho đến năm 1806. Tên của đế quốc bắt nguồn từ yêu sách của các Hoàng đế La Mã Đức vào thời Trung cổ, muốn tiếp tục truyền thống của đế chế La Mã cổ và hợp pháp hóa quyền cai trị như là thánh ý của Thiên Chúa. Lãnh thổ chủ yếu của Đế quốc gồm
Vương quốc Đức,
Vương quốc Bohemia,
Vương quốc Burgundy,
Vương quốc Ý và nhiều lãnh thổ,
công quốc, thành phố đế quốc tự do lớn nhỏ khác.Đế quốc thành hình vào năm
962, khi
Otto I Đại Đế thuộc dòng họ
Liudolfinger được
Giáo hoàng trao Đế miện từ
Vương quốc Đông Frank thuộc dòng họ
Nhà Carolingien (Carolingian dynasty). Từ năm
1157, đế quốc này có tên là Sacrum Imperium và vào năm
1254, lần đầu tiên tên Sacrum Romanum Imperium được chứng minh trong một văn kiện. Trong
thế kỷ 15 và
thế kỷ 16 danh hiệu được bổ sung thêm dòng Dân tộc Đức, trở thành
Đế quốc La Mã Thần Thánh Dân tộc Đức (Heiliges Römisches Reich Deutscher Nationen). Đế quốc La Mã Thần Thánh Dân tộc Đức tan vỡ khi Hoàng đế
Franz II (1792-1806) thuộc dòng họ
Nhà Habsburg từ bỏ Đế miện vào ngày
6 tháng 8 năm
1806, trở thành
Hoàng đế đầu tiên của
Đế quốc Áo. Trong nghiên cứu lịch sử, đế quốc này cũng còn được gọi là Đế chế Cũ (Altes Reich) từ vài năm nay.Vào thời kì thịnh vượng trong
thế kỷ 12, Đế quốc này bao gồm lãnh thổ rộng lớn của các nước
Đức,
Áo,
Thụy Sĩ, miền đông nước
Pháp,
Bỉ,
Hà Lan, miền tây
Ba Lan,
Cộng hòa Séc và
Ý hiện nay. Sau cuộc
Chiến tranh Ba mươi năm, đế quốc này bị suy yếu. Dưới triều
Nhà Habsburg, Các Hoàng đế của đế quốc đóng đô ở
Viên -
thủ đô của nước Áo hiện nay.